Cô vợ ấm áp của Hạ Thiếu – Chương 3

Cô vợ ấm áp Của Hạ Thiếu – Tần Diệp
Chương 3: Nhặt được đứa trẻ
Ba phút sau.

Tần Dĩ Duyệt nhận hôn sai 55 lần biết ngồi ngay ngắn bên trên chân mình là Tiểu Bảo, có chút nghĩ không ra cô cùng Dương Nhã Vi thế nào lại ngồi vào bên trong xe Hạ Kiều Yến.

Mà Tiểu Bảo giống hệt như được gắn bên trên người cô, một giây cũng không rời.

Tần Dĩ Duyệt phát hiện đc Dương Nhã Vi dùng ánh nhìn nghi ngại. Thật sự không muốn ngay trong lúc này cùng cô nghiên cứu bàn luận vấn đề này đâu.

Rất nhanh liền đến chỗ ở của Dương Nhã Vi chỗ ở, Tần Dĩ Duyệt đem Tiểu Bảo đặt sang kế bên, sẵn sàng cùng một chỗ xuống xe với Dương Nhã Vi.

Dương Nhã Vi trước ngừng hoạt động xe lại.”Nhà của mình không có phòng trống, cậu đi theo tớ làm gì?”

Trong nháy mắt đó. Tần Dĩ Duyệt rất muốn bóp chết cái đồ gà mờ này.

IQ & EQ đều bị chó ăn rồi sao?!

Cô vô ý mà nhìn về phía Hạ Kiều Yến. Bắt gặp Hạ Kiều Yến cũng đang nhìn cô.

ánh mắt xa xăm kia có một tia chế nhạo.

“Sợ tôi?” Hạ Kiều Yến nhàn nhạt nói.

“Anh lưu ý đến nhiều rồi.”

“Nhà cô ở đâu?”

Tần Dĩ Duyệt cũng lười nhăn nhó, nói một chuỗi Địa chỉ cửa hàng, sau đó quay đầu, tựa nhìn về phía cửa sổ.

Cái đầu bé dại của Tiểu Bảo gối bên trên đùi của cô. Tiếp tục nằm ngáy o..o….

Tần Dĩ Duyệt sau khi về đến nhà, trong đầu y hệt như cuốn phim auto truyền ra ánh nhìn chế nhạo của Hạ Kiều Yến, giận dữ không thôi. Tim đập lại có chút không hiểu biết mà tăng mạnh.

Đêm nay gặp đc Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo. Chỉ là trùng hợp sao?

Mà thực sự minh chứng, Chưa hẳn trùng hợp.

**

vào buổi tối cuối tuần, Tần Dĩ Duyệt khó đc ngủ một lấy lại sức. Lại bị một hồi tiếng đập cửa thế nào thì cũng không dứt khiến cho tỉnh.

Tần Dĩ Duyệt bới bới tóc. Tức bực mà nhấc chân lên sẵn sàng rời giường.

Open chính. Mới bắt gặp ngoài cửa là Dì Vương của nhà đối diện.

“Không phải dì muốn nói con, nhưng con ra sao mà xứng đáng làm mẹ? Con nít cho dù làm sai. Cũng không thể trời đang rất lạnh đem nó đuổi ra cửa, nếu xảy ra chuyện gì. Con có hối hận cũng trở nên trễ!” Dì Vương vừa thấy Tần Dĩ Duyệt liền không nhịn được mắng lên.

Tần Dĩ Duyệt đen mặt, “Dì Vương, dì nói chậm một chút. Cái gì con nít. Đứa nhóc nào?”

Dì Vương căm ghét liếc nhìn Tần Dĩ Duyệt liếc, bước sang 1 bước, hiện ra sau mình là một trong những đứa trẻ.

Đứa trẻ kia ví dụ là Tiểu Bảo.

Nhóc mặc một bộ đồ ngủ bé dại ở nhà, bên trên chân mang trong mình một đôi dép lê của phòng.

Hai má cùng cái mũi nhỏ dại lạnh cóng phớt hồng, nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Tần Dĩ Duyệt thay chị lấy chồng nhìn Dì Vương lại muốn nói, cuống quýt đem Tiểu Bảo ôm vào ở trong nhà, “Cảm ơn Dì Vương, dì cực rồi.”

Nói ngừng, Tần Dĩ Duyệt gọn gàn mà ngừng hoạt động lại.

tiếp đến, đối với cánh cửa đóng chặt, hít sâu vài cái.

cho đến lúc phía trên mặt hoàn toàn có thể lộ ra thú vui êm ấm, cô mới quay người, nói bằng âm thanh mềm nhũn, hỏi: “Bảo bối, 1 mình con tới sao?”

Tiểu Bảo có chút cẩn trọng mà xoa xoa đôi tay, cúi đầu, không tồn tại phản ứng.

Tần Dĩ Duyệt nhìn bộ dáng nhóc, đột nhiên nghĩ đến chính mình lúc còn bé nhỏ.

Cô xoay người bao phủ lấy khung hình bé nhỏ của nhóc, đến ngồi trên ghế sa lon, dùng cái thảm nhỏ mà bọc lại.

Tiểu Bảo mở to hai con mắt hệt như hạt thủy tinh nhìn Tần Dĩ Duyệt, như 1 búp bê nhìn cô loay hoay.

Bộ dáng dễ thương như vậy, đúng là rất có thể đem lòng người hòa tan.

Tần Dĩ Duyệt vốn muốn hỏi một chút nhóc ra làm sao mà biết ADD nhà cô, rồi làm như thế nào đã chạy đến đây.

Sờ lên mặt lạnh buốt, lập tức cái gì đều không muốn hỏi.

Tần Dĩ Duyệt xác định nhóc không tồn tại lộ ra nơi nào khác cánh tay, bắp chân bé dại, cười nói: “Đói bụng sao? Cô làm bữa sáng cho con, được không?”

Tiểu Bảo nhẹ chấp nhận.

“Muốn ăn chút gì không?”

Tiểu Bảo mười năm yêu anh nhất tay thịt trong thảm ở bên trong lục lọi.

Tần Dĩ Duyệt biết rõ hắn đang tìm cái gì, do đó, cô tìm một cuốn sổ nhỏ tuổi cùng một cây bút, đưa cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo tráng lệ ở phía bên trên ghi ghi vẽ tranh, tiếp nối đưa cho Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt nhìn vào lời ghi chép đầu tiên trước mắt.

Mặt chữ không cầu kỳ.

Cà chua trứng tráng, cá băm viên.

Nho bé dại kiểu chữ tuy non nớt, nhưng rất sắc sảo.

Do các chữ này,có thể để xác định, Tiểu Bảo trí lực không tồn tại bất kể vấn đề gì, thậm chí là chỉ số thông minh còn hơn Anh chị em cùng tuổi.

Đứa trẻ năm tuổi mấy chữ này đều không bền chắc sẽ biết, chứ đừng đề cập đến việc viết tay.

Vậy nhóc vì cái gì không nói lời nào?

Là không muốn nói, vẫn không còn nói?

Tần Dĩ Duyệt cô vợ ngọt ngào bất lương thu lại lưu ý đến bay xa, cười nói: “Cô không xác định tủ lạnh có các thứ nguyên vật liệu nấu ăn này hay là không, con đợi một chút đã.”

Tiểu Bảo lại nhẹ gật đầu đồng ý.

Tần Dĩ Duyệt lên lầu rửa mặt, đổi khác một bộ quần áo, tiếp đến xuống bếp.

Hai món một chén canh rất nhanh đã mang lên bàn rồi, cô còn quan trọng cho Tiểu Bảo ly sữa bò nóng.

Tiểu Bảo hai mắt sáng lên mà nhìn mấy món ăn, không cần Tần Dĩ Duyệt gọi.

Đã ngoan ngoãn mà ngồi vào lân cận bàn ăn, nhìn Tần Dĩ Duyệt bận bịu.

Tần Dĩ Duyệt cho hắn thêm 1 ít chén cơm, lại đựng một ít chén súp cho hắn.

Tiểu Bảo cầm thìa lặng ngắt mà bắt đầu ăn.

Tần Dĩ Duyệt nhìn bộ dạng chuyên chú ăn cơm của nhóc, trong trái tim có chút ngũ vị tạp trần.

cho đến khi Tiểu Bảo cơm nước ngừng, Tần Dĩ Duyệt mới lên tiếng: “Bảo bối, đem ba ba của con hoặc lão quản gia điện thoại cho cô, được không nào?”

Tiểu Bảo vốn rất thoải mái, lập tức trở nên buồn.

Đôi mắt đen láy ở bên trong, cũng lập tức tích tụ nước mắt.

Tần Dĩ Duyệt lấy chồng bạc tỷ đứng bên trên ban công nhìn bên dưới lầu là chiếc Maserati càng chạy càng xa, trong tim không có bất kỳ xúc cảm nhẹ nhõm nào.

Vừa nghĩ tới biểu lộ vừa rồi của Tiểu Bảo, cô đều cho là mình vừa làm tội ác tày trời, nội tâm tội ác cảm hứng rất to lớn.

Nhưng cô chưa biết là hành động của cô có cái gì sai.

Cô yêu thích mối quan hệ đơn giản, bác sĩ và bệnh nhân.

Người bệnh đến bệnh viện, cô sẽ là người chuyên nghiệp, xứng chức bác sĩ; người bệnh ra bệnh viện, cô cùng quan hệ với chúng ta đều đã dứt.

Cùng người bệnh trở thành bằng hữu, cô không muốn.

Cô cũng không cho rằng quan trọng làm bạn bè cùng chúng ta.

Nước mắt Tiểu Bảo, lại để cho cô hết sức áy náy.

Tiểu Bảo nghe đc cô muốn gọi cho Hạ Kiều Yến, quăng cô một trang giấy, liền chạy ra khỏi nhà.

Đến lúc cùng Hạ Kiều Yến rỉ tai Smartphone xong xuôi, cô mới xuống lầu.

Vụng trộm mà trốn ở góc phòng, nhìn bóng sống lưng nhỏ đơn độc của Tiểu Bảo.

Nhiều lần, cô muốn đi qua ôm siết lấy thân thể nho nhỏ, nhưng cô ở đầu cuối vẫn là không tồn tại làm.

Cô không hy vọng Tiểu Bảo liên tiếp đột nhiên xuất hiện bên trong cuộc sống của cô, cô không có không ít cảm tình cùng kiên nhẫn trong những công việc bận rộn, còn có thể đối với một đứa trẻ xa lạ mà dịu dàng êm ả.

nhất là Tiểu Bảo ví dụ yên cầu lượng tinh lực dồi dào để che chở.

Tần Dĩ Duyệt khước từ, quay về phòng khách, cầm lấy 《 Bệnh Lý Học 》 bước đầu nhìn.

Một lúc sau, điện thoại ở kề bên vang lên.

Tần Dĩ Duyệt cầm qua điện thoại, nhìn thoáng qua, phát hiển thị thông báo có người thêm cô.

Tần Dĩ Duyệt eo thon nhỏ quét đến “Chu Tử Dương” ba chữ, tay run rẩy, không tồn tại ý đón nhận.

Cô đem screen cài lại tại bên trên ghế sa lon, một lần nữa đem tất cả chú ý đặt nằm phí trong sách, lại thế nào cũng nhìn đc.

Chu Tử Dương thêm cô là muốn làm cái gì?

Học thành về nước trông thấy bạn học cũ, hay vẫn chính là muốn nhìn một chút cô sống khổ thế nào?

**

Trong xe Maserati.

Hai người đàn ông ột lớn một nhỏ tuổi, một trước một sau mà ngồi.

Trong xe không gian bị hai người chèn ép, căng cứng như phảng phất một giây sau muốn bạo phát nổ tung.

Đọc truyện : cô vợ ấm áp của hạ thiếu

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *