Reviews truyện đợt nữa nói Tiếng Yêu Em

lần tiếp nữa nhắc Tiếng Yêu Em là mẩu chuyện của hẹn Ngụy Châu chỉ với đứa con riêng không được cha tổ ấm thừa nhận nhưng mà phụ thân anh là chủ tịch tập đoàn Hoàng thị Hoàng không đủ Hoa. Anh sinh sống cộng mẹ trong cảnh nghèo đói, bị nhiều người cực khổ,nhưng lớn lên lại khác thường mạnh bạo.

share truyện đam mỹ lần tiếp nữa đề cập tiếng yêu em

Tác giả: MinhNguyetVoUu
Thể loại: Truyện đam mỹ ngược h

Trích đoạn truyện đợt nữa kể tiếng yêu em

Ngày 29.11.2019

ấy là 1 trong những ngày đông lạnh ngắt. Trên bề mặt đại dương bát ngát, loại tàu chở hàng vượt thái bình Dương rẽ sóng lặng lẽ lướt đi. Một bạn trẻ đứng trên boong tàu phóng tầm mắt ra mặt biển xa xa kế bên kia. Gió sẽ đã từng cơn thổi mạnh vào mặt y rát rạt. Mái tóc ngắn đen nhánh bay tán loạn, từng sợi còn vương bên trên vầng trán rộng. Lông mày rậm như 1 nét cọ chấm phá xinh xắn. Bên dưới là đôi mắt trầm bi thương trong vắt tựa làn nước ngày thu, hàng mi dày quanh co nhấp nháy tựa cánh quạt. Dòng mũi cao cùng một điểm nhô trọng tâm như câu hồn đoạt phách người nhà nhìn. Bờ môi căng mọng mang vài vết rách rưới, máu bầm còn ẩn ẩn bên trên khóe môi, gò má xanh xám tương đối sưng nhô cao. Thân bạn cao bé xíu, áo jacket nâu khoác kế bên cộng quần bò sẫm màu ôm sát khoe trọn dáng tổ ấm tuyệt mỹ. Y tựa mình trên thành boong tàu hướng mắt ra biển cả bao la mênh mông. Xa xa là vài cánh chim báo bão trắng bay lượn lờ trên mặt biển. Bầu trời sẽ chuyển hẳn qua xám lép, phần đa đám mây đen cuồn cuộn gần vây lạ mắt bầu trời, gió lốc lại đã từng cơn thổi mạnh. Nhìn phong cảnh hòa quyện cùng người trong gia đình tạo thành 1 hình ảnh thủy mặc thập phần bi hùng.

“Sao ko vào trong? Ngoại trừ này gió lạnh!”

Đọc thêm thể loại Truyện sắc

Từ phía sau đó 1 nam nhân sắp 3 mươi tiến nhanh một thể tay choàng cái khăn len lên cổ y. Nam nhân gương mặt lạnh mát còn tiếp chút man rợ nhưng thoạt nhìn soái khí bức bạn, nhà bạn cao hơn bạn trẻ kia một chiếc đầu, trong đôi mắt bất đồng chính là một tẹo êm ả dịu dàng nhàn nhã nhạt hãn hữu nhìn thấy. Bạn trẻ vươn tay khẽ nắm rước chiếc khăn trên cổ người trong gia đình, cũng chưa đã từng quay lại nhìn nam nhân, trung thành hướng tầm mắt ra biển cả bao la ko kể kia.

“Hạo Phong, anh kể có phải hiện thời hắn…đã vào lễ đường tốt không?”

Nam nhân khẽ thở ra 1 tương đối, thong dong tiến tới, nhị cánh tay lớn vòng qua eo bé bỏng bao đem cơ thể nóng giãy của người nhà kia vào lòng. Cằm tựa trên đầu y khàn khàn giọng.

“Em còn thân mật hắn? Em quên nhờ hắn nhưng mà gia đình bạn mới mang hôm nay xuất xắc sao? Ngụy Châu, nghe tôi kể, với những bài toán không thể cưỡng cầu. Sang đến Mỹ, người thân sẽ mở đầu 1 cuộc đời new, em còn tiếp tôi, hãy quên hắn đi, 1 kẻ không đáng!”

thanh niên đó chính là hứa hẹn Ngụy Châu, 3 tháng trước vẫn tồn tại im sinh sống C thị cùng Giang Hạo Phong, tổng tài ngôn tình của Giang thị nhập cuộc buổi đấu thầu, tam tháng sau lại cùng Giang tổng ngồi bên trên một cái tàu chở hàng chạy trốn sang nước Mỹ xa xôi.

“Hạo Phong, anh nói đúng, với đều việc không thể cưỡng cầu…bất quá trái tim nhân loại thật khó điều khiển…nơi này…”

Ngụy Châu vừa nhắc vừa để bàn tay chạm nhẹ lên trái tim người nhà, đôi mắt vô hồn, tâm tình như vẫn rời xa hẳn dòng nơi mà y vẫn đứng, giọng mang phần lạc đi.

“…Thật sự cực kỳ đau!”

hai bóng thành viên lặng lẽ ôm nhau cho tới khi màn mưa trắng xóa nhạt nhòa buông xuống, từ xa xa, nơi họ đứng chỉ từ là 1 chấm nhỏ tuổi bên trên biển bát ngát hùng vĩ.

cùng lúc đó, tại lễ đường M, đô thị C tiện nghi nước, sôi động đông vui, mọi người người xống áo lụa là, nam thanh nữ tú ai nấy hầu hết không cất được nét tươi cười rực rỡ. Bữa nay là đám cưới của tổng tài Hoàng thị Hoàng Cảnh Du cùng nữ nhân sẽ cứu mạng hắn, Tống thiến. Cặp đôi đã tốn chưa bao giờ bao nhiêu giấy mực của báo chí, về câu chuyện của nàng công chúa lọ lem mang trong nhà bạn trái tim hiền lành, trong khi tổng tài gặp mặt thiến nạn đã nắm đem tay hắn tương trợ. And tổng tài bình phục cũng chính là khi nàng được đền đáp đậc ân này. Họ thật chính xác là một cặp xứng đôi vừa lứa, tiên đồng ngọc nữ.

bữa nay, Hoàng Cảnh Du trong bộ vest màu đen lịch lãm, thân mường tượng dỏng cao bằng vận như người mẫu bên trên tập san phong cách đắt tiền, bên trên cổ cài một cái nơ ốm, cộng huê hồng trắng trên ngực, ngũ quan góc cạnh dung nhan bén, góc nhìn hững hờ, mũi cao thẳng, môi mỏng manh đỏ sậm, nét mặt thập phần anh tuấn.

Tống hoán vị trong bộ đầm trắng dài quá gót tinh khôi trễ vai, mái tóc cũng điểm xuyết vài bông hồng khiến cho gương mặt vốn sẽ đẹp mắt lại rộng rãi thập phần đẹp tươi.

bây giờ, Tống hoạn đc gia đình bạn nắm tay bước vào lễ đường. Phóng viên tác nghiệp quay phim chụp ảnh, đèn flash liên tiếp chớp nhoáng. Hoàng Cảnh Du đã đứng phía bên trên hóng sẵn, khi nàng tiến đến trước mặt, bàn tay nhị gia đình khẽ nắm vào nhau, hắn cũng nhìn vào mắt nàng, gương mặt thập phần xinh tươi của nàng hiển hiện mồn một trong những đáy mắt hắn. Tống thiến mỉm cười thật yên ấm.

“Tống hoán vị, con có đồng ý rước anh Hoàng Cảnh Du giúp ông chồng không? Dù tương lai có bất kỳ chuyện gì xảy ra, khó khăn hay ấm no, bé nhỏ đau tốt khỏe mạnh, phong phú giỏi nghèo nàn, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, khích lệ and lân cận anh ấy tuyệt không?”

Tống hoạn bây giờ mắt đang rưng rưng lệ, miệng nở 1 niềm vui tỉnh táo, nhìn sâu vào mắt Hoàng Cảnh Du cực kỳ mãn nguyện.

“Con đồng ý!”

“Hoàng Cảnh Du, con sở hữu đồng ý mang cô Tống thiến khiến bà xã không? Dù ngày mai mang bất cứ chuyện gì xảy ra, khó khăn xuất xắc hòa thuận, nhỏ bé đau tuyệt khỏe mạnh, phong phú bách hơp hay nghèo nàn, xấu xí hay đẹp tươi, con sở hữu hứa hẹn vẫn luôn luôn mến thương, chú tâm, động viên & kề bên cô ấy không?”

Hoàng Cảnh Du nhìn khuôn mặt Tống hoạn, chân mày hắn tương đối nhíu lại một tẹo. Ngoại trừ kia là nắng ấm cùng bầu trời 1 mảng trong xanh, tiếng chim hót trong bụi mận xa xa, thập thò còn nổi tiếng chuông nhà bái vang lên trong làn gió nhẹ.

————–

Ngày 20.10.1994,

đấy cũng chính là 1 ngày trời mưa ko xong. Sấp xỉ 8 giờ tối, đi ngoài đường từ lúc nào vẫn loáng thoáng trơn mình tương hỗ. Rất nhiều ngọn đèn quà hẻo lánh phả ánh sáng nhập nhằng xuống lòng đường.

Ngay tại té ba đường vắng đó là một bệnh viện cũ kỹ nằm đìu hiu giữa màn mưa trắng trời. Từ tầng nhị hoàn toàn có thể nghe rõ tiếng thở dài của nữ nhân vẫn tựa sườn lưng vào thành nệm. Trong ban đêm, nàng phóng tầm mắt ra ngoài khuông cửa sổ, chiếc rèm trắng khẽ bay bay theo từng lượt gió bên ngoài phả vào.

Nàng thật xinh xắn cũng êm ả như nắng mai, nàng tinh khôi lại thiện lương nhưng mà càng tìu tụy. Bộ trang phục trắng mỏng manh ko bưng bít được chiếc bụng nhô cao của nàng. Bàn tay nàng thanh mảnh bé dại khẽ chạm vào chiếc bụng, ánh mắt vô thần, nước mắt từ bao giờ đã lăn xuống rơi trên vạt áo một mảng ướt đẫm.

“Con ơi, ví như năm xưa mẹ chọn cách bỏ con thì sở hữu yêu cầu hiện nay cũng không thông qua trôi dạt này xuất xắc không? Mẹ không sợ khổ…nhưng mẹ chỉ sợ con khổ! Mẹ của con phận bạc, phần đông nỗi đau nhưng mẹ trải đời qua ko ý muốn con lặp lại như là mẹ…nhưng mà…mẹ không thể thải trừ con. Mẹ xin lỗi vì để con sinh ra đề nghị chịu khổ cùng mẹ…xin lỗi! Mẹ yêu con!”

Nàng vừa chấm dứt lời, một giọt lệ nặng vật nài rơi xuống sườn mặt, bên ngoài ra ngọn gió đang rền rĩ kêu gào, càng về khuya trời càng trở lạnh, mưa càng nặng hạt hơn. Trong hộ gia đình vắng tanh cũng chỉ 1 mình nàng thuộc. Với thức đêm mới biết đêm dài, quả nhiên, phổ quát ngày qua nàng đều ngồi ở đây lặng lẽ nhìn vạn thiết bị chìm vào trơn tối rồi lại bừng sáng trong nắng mai.

“Lão gia, nhị tiểu thư sinh rồi!”

“Trai tốt gái?”

“Dạ là con trai!”

Trong căn phòng tiếp khách của 1 vi la cổ xưa sáng ý, nam nhân bên cạnh tam mươi có mái tóc chải ngược về phía sau bóng bẩy, một thân tây trang ngồi ngậm tẩu thuốc nhíu mày tựa lưng bên trên sofa. Bên trên bàn là 1 trong bóc tách trà có hoa văn nền nã để trên mẫu đĩa ốm bốc khói nghi ngút. Nam nhân chính là gia chủ của vi la này, hiểu là hứa hẹn Kiến Thành, cũng là anh trai cộng phụ thân khác biệt mẹ sở hữu nữ nhân vừa sinh em bé trong bệnh viện kia.

“Lão gia, phía Lan Lăng có thông tin gì chưa?”

Từ phía sau, một nữ nhân tiến tới ngồi xuống đối diện cùng hứa hẹn Kiến Thành, nữ nhân trong bộ váy hoa kết cườm đá khôn cùng sang trọng. Nàng là bà xã của hắn, phát âm là Mai Đóa. Môi mọng đỏ sậm, gương mặt nàng trong ánh sáng vừa đủ mờ của ngọn đèn pha lê treo bên trên trần nhà càng thập phần đáng yêu. Lan Lăng trong câu nói của nàng chính là em gái cùng phụ thân khác mẹ mang hứa Kiến Thành.

“Là con trai!”

“Thật là con trai? Giỏi quá!”

Mai Đóa nở nụ cười thật tươi, tay chấp vào nhau để trước ngực, góc nhìn sáng lung linh như ngọn lửa bé nhìn chồng mọi người.

“Vậy anh đang báo cho bên đó biết giỏi chưa?”

hẹn Kiến Thành rít 1 tương đối thuốc nữa, lẳng yên mang tách trà đưa lên môi uống 1 ngụm rồi đặt xuống bàn, cái bóc và đĩa chạm vào nhau “cạch” một tiếng.

“Em nghĩ…Hoàng chủ toạ với biến thành thái độ hay không?”

Đọc thêm full list truyện đam mỹ hoàn

“Anh còn nghĩ mẫu gì nữa chứ, dù gì cũng là máu mủ ruột rà, có lẽ nào hắn lại ko thân yêu hay sao? Huống chi gia tộc ấy tăng trưởng vậy đó, cũng ko mong muốn tiếng là bỏ rơi ý trung nhân và giọt máu của bạn đi?”

“Nhưng nhưng…Hoàng cu li nhân…bà ta bất lương vậy đó, e là không thuận lợi để đứa trẻ kia bước đi vào Hoàng thị.”

“Kiến Thành, anh còn nghĩ ngợi mẫu gì nữa chứ, vất vả vậy đó mới giữ đc đứa bé dại này, dày công thống kê giám sát hơn một năm new với công trình, hiện nay tới lúc thu hoạch thì anh lần khần hay sao? Phát âm đi, tôi là phận thiếu nữ, nếu không, Việc này tôi sớm sẽ lo kết thúc.”

Kiến Thành nghe xong thì khẽ nhíu mày nhìn bà xã. Hắn vô cùng ghét bị người thiếu nữ này khinh miệt, bất quá cũng đang chịu suốt lâu lăm nay.

“Được rồi, được rồi tôi sẽ gọi!”

hứa Kiến Thành đi vào phòng ngồi bên trên nệm béo nhấc di động bàn, kéo vài dãy số, 1 khi sau bên kia có giọng nhắc khàn khàn vang lên. Hắn đã run rẩy trong thâm tâm. Hứa hẹn Kiến Thành nhớ lại 1 thời gian trước, trong những lúc Hoàng thiếu Hoa – chủ toạ hãng đóng tàu to độc nhất vô nhị nước đi uống rượu, hắn vẫn chuốc thuốc mê cho em gái Lan Lăng của bạn, giờ đây nàng chỉ nên nữ sinh vừa tròn 18 tuổi, trong sạch thơ ngây như nàng tiên bé, mà dâng cho Hoàng không đủ Hoa. Y lúc đấy nửa tỉnh nửa say chính vậy cộng nàng lăn lộn suốt một đêm. Huống chi chuyện thanh nữ sở hữu Hoàng chủ toạ cũng là phổ biến.

nhì trong năm này, từ lúc bà xã của Hoàng không đủ Hoa là Phùng Nhược Lan, hình thành nam nhi đầu lòng thì y liên tiếp tìm nữ nhân ở ngoài qua đêm. Nhược Lan xuất thân từ danh gia vọng tộc, thiên chi kiều nữ, lúc nhỏ dại quen được phủng trong tim bàn tay, phải bị chồng hờ hững thì cũng bị vô cùng hiểm sâu.

Sau lần dâng em gái cho chủ tịch Hoàng, hứa Kiến Thành chỉ mong đc Hoàng thị cung ứng cứu vớt hứa hẹn thị sẽ bên trên đà xuống dốc. And quả thực Hoàng thị sẽ giúp sức hẹn thị rất nhiều. Nhưng mà chỉ tạm dừng nghỉ ngơi đấy, sau lần đầu cùng Lan Lăng thì các lần sau y những không tìm kiếm lại nàng nữa. Hoàng chủ toạ chọn cho mình càng nhiều nữ nhân khác, sớm vẫn bỏ quên một cô nàng trinh bạch đã biết thành y chà đạp.

cho đến lúc Lan Lăng mang thai, suýt vẫn nhiều lần phá bỏ nhưng không thành, hứa Kiến Thành cố lưu lại thai nhi trong bụng nàng, hy vọng nàng hoàn toàn có thể nhờ đứa con nhưng 1 bước tiến vào hào môn. Bất quá không tính ý muốn, Hoàng không đủ Hoa không đoái hoài tới, cũng chưa từng thăm hỏi, bất quá cũng ko bắt nàng phá bỏ thai nhi trong bụng.

“Thư ký Kim…có thể phiền chú báo có chủ tịch một tiếng…Lan Lăng sinh nam nhi rồi!”

“Là nam nhi sao? Chủ toạ đang sẵn sàng rời nhà cộng tôi…được rồi, lát nữa tôi đã báo sở hữu ngài ấy!”

Thư ký Kim vừa tắt laptop thì Hoàng thiếu Hoa cũng được tài xế xuất hiện bước vào xe.

“Chủ tịch…phía hứa Lan Lăng sở hữu tin!”

“Lan Lăng?”

quan sát thấy vẻ mịt mù trong góc nhìn của Hoàng thiếu Hoa, thư ký Kim tức thì biết y sẽ tự hỏi Lan Lăng kia là ai.

“Dạ là em gái của hứa hẹn Kiến Thành. Hơn chín tháng trước với cùng chủ tịch qua đêm! Hiện nay đang sinh đàn ông…là tiểu không đủ gia!”

Hoàng thiếu Hoa nhíu mày càng sâu, 1 khi sau thì gia hạn sắc mặt thông thường.

“À…thì ra là cô gái đó!”

“Vậy…có đón tiểu không đủ gia về tốt không?”

Hoàng thiếu Hoa thủng thẳng đưa tay giở văn kiện đặt trên đùi người thân, đến nhìn cũng ko nhìn thư ký Kim.

“Vậy thì không phải. Chú đọc điện báo cho Nhược Lan, giao cục bộ cho cô đấy thu xếp!”

“Nhưng mà…”

“Có câu hỏi gì sao?”

“…Dạ ko, tôi sẽ làm ngay!”

Thư ký Kim nét mặt khó xử, người thương của ông xã sinh đàn ông, liệu cu li nhân đã giải quyết vậy đó nào? Vì sao chủ tịch ko tự tổ ấm dung giải mà lại bảo phu nhân? Xem thêm tới mặt con trai chủ tịch cũng không tìm hiểu tuyệt sao? Hắn biết Hoàng không đủ Hoa xưa nay hững hờ, nhưng cũng không nghĩ sẽ lạnh lùng với máu mủ ruột rà như vậy. Trước đây do chưa được sinh ra bắt buộc ko vồ cập cũng đúng, mà hiện tại…Thư ký Kim nghĩ nghĩ mà hắn cũng không dám tùy một thể đoán ý của người sở hữu, cần vừa đến Hoàng thị tức tốc tức khắc gọi điện về báo cho Nhược Lan một tiếng.

“Đã sinh?…Được!”

Đầu dây bên kia Phùng Nhược Lan chỉ kể 1 câu vậy đó rồi cúp máy, cũng chả biết nàng đã đối phó có bồ & đứa trẻ kia như thế nào, nhưng mà thư ký Kim biết, hào môn sâu tận đại dương, 1 người như Lan Lăng ước ao bước vào cánh cổng kia cũng không hề thuận lợi gì.

————-

10 năm sau,

“Mẹ, mọi người ko trở về đấy có được tốt không?”

Đứa trẻ bé dại đậy giọng non nớt cộng đôi mắt mèo con ngậm nước của bản thân nhìn mọi người mẹ tìu tụy không tính nhưng mà nại. Đi cạnh nó là 1 trong những thiếu phụ sắp tam mươi xinh xắn nhưng mỏng dính tựa một đóa phát đạt trắng. Nàng vận bộ váy cũ kỹ màu vàng, tóc vấn cao để lộ khuôn mặt thập phần lợt lạt, giống như chúng ta mang bệnh trong người nhà lâu ngày. Nghe giọng đề cập non nớt của đứa trẻ, nàng chấm dứt lại khẽ cúi gia đình xuống chỉnh lại dòng áo bên trên gia đình nó.

“Ngụy Châu, con không hy vọng về nhìn mặt 3 giỏi sao?”

“Mẹ…con ko mong mỏi về. Con cực kỳ sợ tam…sợ bà chủ nữa…bọn chúng ta vẫn đe mẹ!”

Lan Lăng nở thú vui hiền lành, ve vuốt mái tóc hài tử nhà mình.

“Ngoan, 1 tháng cũng chỉ tới 1 lần. Hôm nay còn là ngày anh con về nước, mình không thể ko đến!”

Ngụy Châu bĩu bĩu chiếc môi bé bỏng, cúi đầu nhìn chầm chầm mũi giầy thành viên.

“Đi nào, trở về mẹ sẽ khiến bánh cho con ăn!”

“Dạ!”

Ngụy Châu ủ rũ nắm mang tay mẹ cùng nhau chầm lờ lững bước vào cổng ngôi vi la, nơi này mọi người chúng ta Hoàng phần nhiều gọi là nhà lớn. Từ khi Ngụy Châu xuất hiện, nhị mẹ con cũng không đc đón đến đây nghỉ ngơi, nhưng mà bọn họ Hoàng sở hữu mua cho một ngôi nhà nhỏ nhắn sinh sống C thị đặt hai mọi người sinh sống qua ngày.

“Vậy cô là hẹn Lan Lăng?”
Chúc độc giả Truyện đam mỹ đợt nữa nói tiếng yêu em vui mắt

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *