Tóm lược truyện Ánh Sao Sáng Chói

Đông Phương Nhiêu dấn thân vào giới thư giãn hơn mười năm, lên tục chiếm danh hiệu hình ảnh hậu bố lần, giải thưởng rất nhiều. Dẫu vậy có lúc nào đời sống còn kịch tích hơn kịch bản, cô đã trọng sinh sống lại một lần nữa.

Giới thiệu truyện Ánh sao sáng chói

Tác giả: Nhi Hỉ
Thể loại: Ngôn tình trọng sinh

Trích đoạn truyện Ánh sao sáng chói

Đông Phương Nhiêu cảm giác có gì ấy khác thường, mở mắt, tứ phía một mảnh Đen kịt. Khi còn nhỏ tuổi Đông Phương Nhiêu khá đậm cá tính, đã từng thiếu cẩn trọng bị nhốt trong đậy ăn mặc quần áo cả một ngày, bạn chọn lựa khắp vị trí rút cuộc mới sắm thấy, ủ ấp cô đang co ro thành một khối ra. Từ đấy Đông Phương Nhiêu không sợ trời không sợ đất bước đầu sợ bóng về tối. Sau khi bự lên tình huống tuy gồm chuyển đổi có lợi, mà lại Lúc trước ngủ chắc chắn bật đèn sáng.

nhưng lại hiện giờ số đông thứ này chẳng hề trọng tâm, Đông Phương Nhiêu ý thức được còn có một số người cạnh bên, một đôi bàn tay đặt ở vòng eo mảnh khảnh của cô, chân cô bị một đôi chân tất cả lực giam cầm, bộ ngực của cô ý thì bị đè ép bằng lồng ngực nam nhân, mặt tai là tiếng hô hấp mạnh mẽ mà lại gồm lực, nếu như cầm này còn chưa được nói rõ có vấn đề gì, cố gắng tình tiết kế tiếp đủ để giải thích kể cả.

Vật cứng rắn mà ấm phỏng va vào hạ thân Đông Phương Nhiêu, Đông Phương Nhiêu chưa kịp phản ứng đã trở nên lật nằm ngang, sau ấy bị đâm xuyên. Khổ sở bất ngờ đột ngột bùng nổ chiếm cứ bao gồm cả giác quan, chẳng bao gồm chút khoái cảm nào, Đông Phương Nhiêu còn chưa kịp phòng bị đựng tiếng thét chói tai.

Thét ầm ỉ vẫn quan yếu cản trở chuyện đang phát sinh, Đông Phương Nhiêu tứ bỏ ra vô lực, bị áp dụng triệt triệt để để, đành phải gặm răng chịu, mẫu đấy của người quý ông to lớn nhưng thô bạo, ra vào chưa chút thương hoa tiếc ngọc, có thể Đông Phương Nhiêu cảm nhận hạ thể đang bầm tím rồi. Mà lại kỳ dị ở khu vực cô dần dần sinh ra khoái cảm. =.=

Khốc hình rút cuộc kết thúc, Đông Phương Nhiêu chẳng kịp nói gì, ánh mắt khép lại, chết giấc. Mở mắt ra lần nữa sẽ là ban ngày, mặt trời nhô lên cao, rèm khung cửa sổ không bảo hộ được ánh dương rực rỡ phía bên ngoài, một ánh nắng chiếu thẳng qua ô cửa soi thẳng vào thân thể xích lõa của Đông Phương Nhiêu.

Đông Phương Nhiêu ngốc lăng mọi mười giây, sau cuối hoảng loạn trợn bự cặp mắt. Vài chục năm diễn nghệ kiếm sống luyện đến Đông Phương Nhiêu một thân trầm ổn, nhưng lại làm sao tĩnh như táo khuyết chìm khi ký kết ức đêm qua cũng như thủy triều vọt tới.

số đông thứ đập vào mắt mọi vô cùng xa lạ, đậy mộc bọn, thảm mao nhung, ghế salong bằng chất liệu da, còn có thêm cái giường to Đông Phương Nhiêu sẽ nằm.

Đây ko phải căn nhà cô.

Đông Phương Nhiêu vọt ngồi dậy, kéo loại chăn mỏng bị đá đến chân giường bao trùm quanh gia đình bạn.

Đêm qua, cô bị một nam nhân xa lạ giam cố gắng trên giường, đau nhức, thô bạo, thở dốc, hôn mê.

chụp ảnh, đăng báo, xì căng đan.

Chuỗi buổi lễ được kết nối liên tiếp như một các loại bức xạ bao gồm điều kiện xông vào não cỗ Đông Phương Nhiêu, đây là bản năng của người nghệ sĩ đối mang giới truyền băng qua dài chuyển giao tiếp. Bao lăm hết sức sao, dù chủ ý hay vô ý đã bị hãm hại rớt xuống đài.

Đông Phương Nhiêu phân vân tại sao nhà bạn lại ở khu vực này, cô liên tục chiếm tía giải hình họa hậu, dự Lễ Chúc Mừng chấm dứt liền về nhà lên chõng ngủ. Không nghĩ tới vẫn phát sinh chuyện cốc kỳ cổ quái bởi thế, các bạn hôm qua là ai? Làm giải pháp nào thành viên từ bên trên giường của bản thân mình chuyển mang đến chỗ này? Đông Phương Nhiêu cần nhớ tới chốn đỏ thẫm bên trên tấm ga giường, cô sẽ sớm mất lần đầu tiên, tại sao dường như như vậy? Hết thảy đều chung vẻ vô cùng kỳ quái, Đông Phương Nhiêu nghĩ nát óc, mà lại đã nghĩ chưa ra.

hồ hết chuyện hóng chạy khỏi khu vực này rồi tính.

Đông Phương Nhiêu luống cuống thủ túc nhặt quần áo tán loạn dưới đất lên, mặc áo mặc quần, áo ko phải của bản thân mình, quần cũng chẳng phải của bản thân mình, nhưng mà không quản được nhiều vì vậy, góc nhìn đảo bình thường quanh, không bắt gặp điện thoại cầm tay, chưa bắt gặp bất kể đồ vật quen thuộc nào.

Đông Phương Nhiêu hơi khai trương buồng ra, qua khe thanh mảnh chiêm ngưỡng một hồi, không có một số người, nam nhân kia cũng chưa thấy. Cửa đằng trước phương pháp vị thế Đông Phương Nhiêu mọi cha mươi thước, trừ khay trà, ghế sa lon, hộc che, chưa bao gồm vật cản. Vừa hay, Đông Phương Nhiêu nhấc chân vứt chạy.
rất chưa ăn nhập.

>> tham khảo thêm phân mục Truyện sắc

Đây là một ngôi biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang trung tâm sườn núi. Mở cánh cổng béo ra, Đông Phương Nhiêu vọt ra ngoài, phong cảnh bao phủ xa lạ cũng chưa khiến Đông Phương Nhiêu dừng lại cân nhắc, xoay bạn sang phải chạy xuống dốc núi.

Trong khi gồm gì đấy chưa đúng, Đông Phương Nhiêu chưa khỏi kinh hoảng, cô cảm nhận nhà bạn thấp đi mấy phân. Trong quanh đó nước mình nào lần khần Đông Phương Nhiêu xuất thân từ chân dài, độ cao 1m75, vóc dáng tỷ lệ hoàng kim. Nhưng mà vóc người trong gia đình này Đông Phương Nhiêu hoài nghi ngay cả 1m65 cũng không đến.

mong mỏi là thành viên gia đình suy nghĩ cụm, hầu hết phát sinh này cần thiết giải thích được, Đông Phương Nhiêu liều mạng chạy về bên trước.

“Giai Giai. . . . . .”

Thỉnh thoảng tất cả vài cái xe sượt qua, Đông Phương Nhiêu bị kinh sợ, sợ gia đình bạn kia đuổi tới, gấp gáp teo giò chạy Cấp Tốc hơn . . . . . .

“Giai Giai, Giai Giai. . . . . . Đừng chạy Nhanh Như vậy, đừng chạy . . . . . .”

Một chiếc xe dừng lại ngăn trước bên Đông Phương Nhiêu.

phía bên trong là một thành viên con trai.

“Giai Giai, em đừng chạy nữa, Cấp Tốc lên xe!” Khuôn bên nam nhân ấm nảy, hòa lẫn lo lắng, đau lòng, sợ hãi … Đủ loại cảm hứng.

Đông Phương Nhiêu khôn cùng chấp nhận hắn đã nói sở hữu người nhà.Nhưng cơ mà. . . . . . Giai Giai?

“Anh nhận lầm mình rồi.” Cô ko phải Giai Giai, cô là Đông Phương Nhiêu nhưng.

hiện nay Đông Phương Nhiêu vẫn chạy bí quyết nơi đấy một khoảng, cũng không sợ nữa, bình thường quanh bước đầu có người đi bộ bên trên đường, Đông Phương Nhiêu vòng qua gia đình bạn nam nhi. Gương mặt của cô ý vô luận đi tới đâu bị linh cảm đông đảo chắc là trở thành một bản tin, Đông Phương Nhiêu chưa hy vọng ở khu vực này dây dưa.

người thân Đấng mày râu một phát bắt được cánh tay buộc phải Đông Phương Nhiêu: “Đừng ở nơi này gắt gỏng, anh biết em Chịu ủy qua đời, kiên nhẫn một ít tất cả chúng ta trở về bàn lại, em chưa mong muốn bị ký kết giả biết em từ nơi đấy đi ra chứ.”

Đông Phương Nhiêu không ý muốn, rất là chưa mong muốn.

Như vậy duy nhất tia do dự, Đông Phương Nhiêu bị thành viên gia đình quý ông xa lạ này kéo lên xe. Theo trực giác, cô nghĩ bạn này sẽ chưa làm hại người, mà lại cụ thì sao, cô đâu gồm quen hắn.

Đông Phương Nhiêu từ từ bị kéo lên xe, mình kia liền chóng vánh xoay người thân chuyển tới vị thế nạm lái, đạp ga, thật Cấp Tốc hòa vào dòng xe.

“Giai Giai. . . . . . Em không vấn đề gì chứ?” Hai chúng ta trầm mặc một hồi, thành viên nam nhi hỏi.

Đông Phương Nhiêu cũng không chỉ dẫn, cô bị thứ cô thấy làm cho sợ ngây gia đình bạn.

Kính chiếu phía sau bên trước soi vào bên Đông Phương Nhiêu, một bộ mặt xa lạ, lần bước đầu tiên trong đời Đông Phương Nhiêu gặp qua. Trong đôi mắt trong trẻo là vẻ bồn chồn, môi mỏng chưa bao gồm huyết sắc, sắc mặt bởi lẽ vì bị kinh sợ mà lại trắng bệch. Đó không phải là Đông Phương Nhiêu, rồi lại đương nhiên là Đông Phương Nhiêu.
Chúc Các bạn đọc truyện vui vẻ!

>> bài viết liên quan Truyện h

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *