Tóm lược truyện thê thiếp Luôn Nghĩ tôi chưa Yêu Em đó

Hạ Nghiêu dành được cách sống lại trở về thời trung học, gặp lại gia đình các bạn đã từng thầm mến, bởi thế hắn vẫn lựa chọn cho chính bản thân mình một cảnh đường phố được quan tâm ngược lại.

Giới thiệu truyện hiền thê luôn nghĩ tôi chưa yêu em đấy

Tác giả: Giang trung khu Tiểu Chu
Thể loại: đam mỹ vườn trường , trọng sinh

Trích đoạn truyện thê thiếp luôn nghĩ chúng tôi chưa yêu em ấy

“Chúng ta… chia ly đi.” Hạ Nghiêu lúc nói ra đa số lời này, sắc bên có chút tái nhợt, lại như thở phào nhẹ nhõm vì buông xuống được áp lực. Cốc coffe trong tay vẫn bốc hơi ấm, đầu ngón tay ráng ly cà phê đã biết thành hơi ấm có tác dụng đỏ lên.

Chu Độ ngồi đối diện bên chưa xúc cảm chú ý châm bẩm Hạ Nghiêu, các giọng nói không nghe ra là vui hay giận nhưng mà hỏi ngược lại: “Cậu bao gồm ý gì?”

Hạ Nghiêu cúi đầu không hướng dẫn.

Chu Độ nhìn cậu chăm chắm thật lâu, các giọng nói u ám hỏi: “Tôi đang hỏi cậu bao gồm ý gì?”

Hạ Nghiêu hít sâu một hơi, bình tâm mở miệng nói: “Chu Độ, em không thích anh nữa, tất cả chúng ta chia ly thôi.”

“Không thích tôi?” ánh nhìn Chu Độ lạnh đi, hùng hổ dọa thành viên gia đình nói: “Cậu lớp 12 ép bên tôi cùng một địa điểm sở hữu cậu tại sao không nói không thích bên tôi, cậu ĐH lôi kéo chúng tôi cùng cậu lăn giường tại sao chưa nói không thích tôi? Cậu cùng bên tôi bên nhau 7 năm, ngày nay bắt đầu bảo rằng cậu không thích chúng tôi nữa?”

Lời này của Chu Độ như một thanh đao sắc bén, moi đông đảo thứ bỉ ổi hèn hạ mà Hạ Nghiêu giấu sâu bên dưới đáy lòng ra không tính ánh sáng.

>>> Xem thêm Truyện ngôn tình tổng tài

Năm đó chính xác là cậu sử dụng âm mưu để ép Chu Độ ở bên cậu, cầm tuy thế vẫn dài Như vậy, cậu biết người thân làm sai rồi, một người thân nếu như không thích bạn, thì dù có ép buộc gia đình đó ở bên mình cũng vô bổ.

Cậu hiện giờ lưu lạc được sai lầm của mình, vì vậy cậu mong buông tay Chu Độ để anh rời đi.

Hạ Nghiêu im lặng nghe xong xuôi phần đa lời này của Chu Độ, bàn tay núm cốc cà pha hơi siết chặt lại, cúi đầu nhẹ giọng lặp lại một câu: “Em ao ước cộng anh chia tay.”

“Chia thì chia!” Chu Độ bỗng dưng từ ghế đứng lên, “Cậu cho là tôi thích bài toán ở mặt cậu sao?” Hắn cao tiếng nói, ánh nhìn của người bao quanh thoáng dòng số đông tập tầm thường hết về phía hai tổ ấm.

“Nhìn gì mà lại nhìn!” Chu Độ hét béo với đều mọi người vây xem, sau đó vắt cái áo khoát gắng trên lưng ghế đi ra bên cạnh.

Chu Độ vừa đi, dòng lưng ức chế của Hạ Nghiêu liền cong xuống, đôi mắt bị hơi ấm của coffe bốc lên làm cho có chút ẩm át, cậu sử dụng sức nháy mắt một loại.

tuy thế có tác dụng cậu bất ngờ nhất đó chính là, Chu Độ chứ chưa đi ra tới cửa, liền xoay bạn đứng lại kề bên cậu.

Hạ Nghiêu gồm chút bỡ ngỡ quan sát Chu Độ thành lập lần nữa trước mắt bạn.

Vẻ bên Chu Độ gồm chút không kiên nhẫn nói có Hạ Nghiêu: “Còn ngồi ngốc bước này có tác dụng gì, về nhà!”

Lông mi Hạ Nghiêu hơi run một chút: “Em… chút nữa đang tự về.”

“Tự về?” Chu Độ lại lần nữa cao giọng, “Bên quanh đó tuyết phệ bởi thế cậu có tác dụng sao trở về, sở hữu lại sau khi trở về ko phải đang cùng tôi ở một nơi sao.”

Hạ Nghiêu bây chừ bắt đầu chậm rãi từ ghết đứng lên, cúi đầu đi theo sau Chu Độ.

Hai thành viên vừa đi tới cửa của tiệm coffe, Chu Độ liền ngừng lại, anh quan sát tuyết cất cánh tán loạn phía bên ngoài, nhíu mày một chiếc, kéo chiếc khăn quàng từ trên cổ xuống, xoay người thân bọc lên cổ Hạ Nghiêu. Chưa chờ Hạ Nghiêu mở miệng lần nữa, anh liền xoay người thân kéo cửa kính của quán cà phê, bước vào trong cơn gió tuyết vẫn thổi tới tấp.

bộ máy sưởi trong xe vặn vẹo đủ ấm áp, mùi hương của chiếc khăn quàng vốn ở bên trên cổ Chu Độ trong không gian chật bé nhỏ chậm rì rì quấn quanh chóp mũi của Hạ Nghiêu, cậu cúi đầu, đem nửa khuôn mặt vùi vào trong chiếc khăn quàng và đã được bọc bên trên cổ.

Hai người trong gia đình cả đường đầy đủ im lặng, khi xe đứng chờ đèn xanh ở một ngã tư, Chu Độ bắt đầu mở miệng hỏi: “Chia bao lâu?”

“Cái gì?”

“Tôi hỏi cậu ước ao chia tay trong bao chậm, bên tôi biết, cậu chẳng hề đã có tác dụng mình làm cho mẩy sở hữu bên tôi sao? Do vật gì, đời nào là lễ Giáng Sinh mấy lúc trước không ở mặt cậu? Tôi nói rồi hôm đấy có bài toán, tối hôm đấy thật sự cần tăng ca. Mang đến năm mới tôi được nghỉ, lúc ấy đang cùng cậu đi ——”

“Chu Độ.” Hạ Nghiêu báo cáo cắt theo đường ngang hắn, “Anh… yêu em sao?” Cậu quay đầu chú ý Chu Độ, nhẹ giọng hỏi một câu.

Lỗ tai Chu Độ liền đỏ lên, anh ho khan một chiếc hắng giọng nói:” Nói đặc điểm này làm cho gì.” Sau ấy có vẻ phản ứng kịp, nhịn xuống khóe miệng mau chóng liếc qua Hạ Nghiêu ở bên, lại đem đầu hai bạn đặt đối diện, mặt nhìn thẳng phía trước nhưng mà nói: ” Thì ra khởi đầu cậu là mong nghe đặc điểm này sao, thật là, sao cậu lại giống mấy em gái cố kỉnh hả, hồ hết là thành viên bự rồi, nhưng sao ngày nào cũng nói nào tình nào yêu —-”

“Anh yêu em sao?” Hạ Nghiêu lại lần nữa cắt theo đường ngang hắn.

“Lời, lời này nếu cũng như cậu mong muốn nghe, nỗ lực chúng tôi yêu cậu được chưa.” Tay rứa lái của Chu Độ cần dùng lực cố gắng chặt.

Hạ Nghiêu mất mác quay đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Em biết rồi.”

Tuyết rơi càng lúc càng Khủng, Dường như ao ước đem cả đô thị chôn vùi. Hạ Nghiêu cảm nhận tất cả chút buồn bực, do đó vươn tay xây dựng sổ xe xuống một chút, gió lạnh theo khe hở bên trên cửa sổ nhìn ra ngoài xe lùa vào.

“Cậu không lạnh sao.” Chu Độ gửi tay vặn hệ điều hành sưởi hơi trong xe cao lên vài độ.

Hạ Nghiêu sẵn sàng chuẩn bị được sống lại đóng cửa sổ xe lại, khóe mắt liền nhận thấy vẻ mặt hoảng loạn của Chu Độ té nhào vào bên dưới thân của mình.

“Rầm” một tiếng, Hạ Nghiêu ngay cả khổ cực cũng còn chưa kịp cảm thấy cả người đã không còn đi ý thức.

Chúc Cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *