Tóm tắt truyện Đừng bỏ dở Tình Yêu
Đừng bỏ dở tình yêu là bộ truyện có content xoay quanh mối tình giữa một anh chàng có quyền lực lớn thuộc chính quyền thành phố. Anh đã trút tiền bạc, sức lực lao động để giúp đỡ cho đàn bà của kẻ thủ sau khoản thời gian gia đình cô ta gặp mặt biến cố
Reviews truyện ngôn tình Đừng bỏ qua Tình Yêu
Tác giả: Minh Châu Hoàn
Thể loại: Truyện ngôn tình
Trích đoạn truyện Đừng bỏ qua Tình Yêu
giờ đây đêm đã khuya, khu nhà trọ mười hai tầng lầu khu vườn hoa Cẩm Hồ ở thành phố A, cả ngày Trong khi cũng không có người ở, lúc này đang chợt thay đổi náo nhiệt hẳn lên.
Một cô bé nhìn còn rất trẻ từ trong thang máy bước ra bên ngoài. Cô có đôi mắt xếch sáng như sao trông rất nổi bật bên trên gương mặt ngăm ngăm đen nhìn rất mạnh mẽ. Đi theo cô con có mười mấy người, thoạt nhìn bộ dạng cũng nhận ra chúng ta đã được đào tạo rất nghiêm chỉnh. Tốp người chia làm hai nhóm đi theo hai bên người cô, lặng lẽ không tiếng động.
Đỗ Phương Phương thoáng nhìn cánh cửa đóng chặt, bên trên môi liền hiện lên niềm vui đầy vẻ khinh thường. Nghe nói sống trong những số đó là cô tình nhân bé của ông chồng tương lai của cô. Hà Dĩ Kiệt không tiếc tiền mua căn hộ xinh tươi này cho những người đẹp nhỏ bé ở, nghe đâu cô tình nhân nhỏ tuổi này đã đi theo Hà Dĩ Kiệt đc bốn năm, thật chính xác là hiếm có! Nhưng dù sao cũng phải nói, cô ta thật sự là người có chút thủ đoạn, chỉ có điều, những loại hồ ly như thế, có giữ lại ở đầu cuối cũng chỉ gieo họa mà thôi.
“Tiểu thư, phải hành động như thế thật sao? Nếu như Tướng quân biết…” Người con trai kia vừa mới mở miệng, Đỗ Phương Phương liền liếc cặp mắt sắc như dao nhìn anh ta một cái, người nọ lập tức cúi đầu không có gan lên tiếng nữa. Ai mà không biết tiểu thư là báu vật, là viên ngọc quý, là trứng mỏng tanh ở trên tay lão tướng quân chứ. . Từ nhỏ dại ngài đã nuôi dưỡng cô ở bên hệt như một nhỏ xíu trai, suốt cả ngày lăn lóc quậy phá nằm phí trong ngoài doanh trại. Đỗ Phương Phương đã luyện đc kỹ thuật cưỡi ngựa, bắn súng cực xuất sắc, khiến cho lão tướng quân cực kì hài lòng, thậm chí mấy lần ngài còn thở dài nói với mấy tâm phúc rằng, chỉ tiếc nhà chỉ có một mình Phương Phương, lại không phải là một trong nhỏ bé trai, bằng không cô sẽ kế thừa đc sự nghiệp của ông!
Dù vậy trong mọi hôm ông cũng vẫn luôn luôn bình chọn cao về cô, còn phá lệ tự mình đưa cô theo bên mình để rèn luyện. Đỗ Phương Phương ở cùng theo với ông nội còn nhiều hơn thế là ở cùng theo với bố mẹ mình. . Tiểu thư Phương Phương đi theo Đỗ lão tướng quân có ai là chưa biết, chỉ cần một câu nói của Phương Phương đã thắng luôn luôn nghìn vạn câu nói của người khác. Thông thường dĩ nhiên việc tiền hô hậu ủng thế nào, nịnh nọt như thế nào cưng chiều đến đâu cũng không đủ. Dần dà, thậm chí những gia giáo tốt đẹp trong mái ấm gia đình cũng phai nhạt dần đi, nhưng tính tình cao ngạo ương ngạnh cũng không khỏi bị nuôi lớn dần thêm. Huống chi lão tướng quân đối với cô lại rất thiên vị, mấy lần cô chọc họa cũng đều đc lão tướng quân cố ý ỉm đi, chỉ có vài lời trách cứ cô mà thôi. Sau một thời gian dài, Đỗ Phương Phương đã trở thành người đã nói một thì không tồn tại hai, ngay cả là nằm ở trong gia đình, thân phụ Đỗ có lúc cũng phải nhường cô mấy phần.
>>> Đọc thêm thể loại truyện tranh ngôn tình xuyên không
Cô đam mê cưỡi ngựa, thông thường chiếc roi da trâu cuộn lại thành ba vòng nhỏ tuổi tuyệt vời không rời khỏi tay. Diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn ở trong thành phố Bắc Kinh này, nổi tiếng “Đỗ Tam mã tiên tiểu thư” nổi như cồn. (Đỗ Tam mã tiên tiểu thư: Tiểu thư ba vòng roi ngựa chúng ta Đỗ) mặc dù vậy nghe mấy vị quần là áo lượt (chỉ các người con nhà phú quý quyền quý) đã có lần hưởng qua mùi vị này, sau đó buôn dưa lê với người khác rằng, Đỗ Tam tiểu thư quả đúng là kẻ có lòng dạ ác nghiệt, bọn họ cũng chỉ là nhìn dáng dấp xinh tươi của cô không giống với các bộ dáng yểu điệu, õng ẽo của những thiên kim con nhà thế gia kia, mà mấy lần nổi lên ý định muốn quyến rũ cô. Ngờ đâu người phụ nữ kia lại giống hệt như một ngọn núi lửa đang làm việc, chưa nói được hai câu đã rút roi ra luôn luôn ! Chúng ta bị dính hai roi đã phải nằm dưỡng bệnh suốt một tháng, lại còn có người YY(tự sướng) nói, nghe nói ngày trước Đỗ Tam mã tiên tiểu thư đã xin một cụ công cụ bà người dân tộc sống du mục, thọ hơn trăm tuổi ở tận Mông Cổ đặc chế cho chính bản thân mình chiếc roi này. Diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Chiếc roi làm từ một thứ vật liệu rất ít có, ngâm tẩm suốt nửa năm, không chỉ có thế bên trên chiếc roi này còn găm đầy những cái gai nhìn rất dọa người. Một roi quất xuống, cho dù là con trai thuộc loại “cương cân thiết cốt” (mình đồng da sắt), cũng phải bị rách nát da lóc thịt!
Lại có người dám to gan không muốn sống, đã gieo rắc đồn đại rằng, về sau người đàn ông nào cưới Đỗ Phương Phương, bộ phận kia của người ấy sẽ không hề… Cứng nổi! Lời nói này sau đó đã truyền tới tai Đỗ lão tướng quân, ông già liền vỗ tay cười to, khen ngợi không ngừng, bảo rằng không hổ là con gái sinh ra trong mái ấm gia đình nhà tướng, thậm chí còn bảo, nếu sau đây người nào không hàng phục nổi Phương Phương thì không đồng ý, lại càng không có tư cách làm con rể nhà bọn họ Đỗ của ông!
khẩu ca này nhất thời truyền ra, Đỗ Phương Phương lại càng thêm kiêu căng quá đáng. Các người được coi là dòng dõi hào môn quyền quý và cao sang cũng núp xa xa để ngăn cản cô, mặc dù trước kia giữa những cuộc xã giao cô vẫn đc ca ngợi là một trong đóa hoa hồng có gai, nhưng càng về về sau, càng dần dần ít có người tới hỏi han cô. Dù là là hoa hồng ngát hương đi nữa, nếu bị gai đâm thì người ta thà đứng đằng xa để ngửi hương bay đến còn hơn, tất nhiên việc giữ lại mạng sống vẫn là chuyện cần thiết hơn.
trong tương lai cô tới sống ở thành phố A, do có chút thân mật với Đặng Hoa, thiên kim ở trong phòng bọn họ Đặng, nên cũng hay đến nhà riêng của mái ấm gia đình họ Đặng. Ở đây cô cũng đã tham gia một trong những buổi xã giao mấy lần, do đó mới quen biết Hà Dĩ Kiệt. Người con trai này có cái nào đấy khác hẳn với mấy người con nhà thế gia thuộc phường giá áo túi cơm mà cô vẫn gặp mặt thường ngày, chính vì như thế từ từ trong tim Đỗ Phương Phương đã có cảm tình với anh. Nói đúng ra hai người cũng đã từng chạm chán nhau mấy lần, tình chàng ý thiếp cũng chỉ mấy tháng sau đã đính hôn…
Còn bây giờ, chiếc roi da trong tay Đỗ Phương Phương đang quấn ở bên trên cổ tay nho bé dại màu lúa mạch của cô, nghe thấy thuộc hạ nói như thế, cô nhếch môi lên cười một tiếng, nhấc chiếc roi trong tay chỉ vào cánh cửa kia, hàm răng trắng như ngọc cắn vào đôi môi màu hồng, đôi mắt sáng như sao trời hiện ra chút chua ngoa, mặc dù thế trong giọng nói vẫn mang âm điệu kiêu căng của con nhà quyền quý: “Phá cửa cho tôi!”
Bốn chữ nói ra như đinh chém sắt, thuộc hạ cũng không có gan chậm chạp nữa, lập tức vung tay lên. Mấy người kia vốn dĩ đã đc huấn luyện và đào tạo nghiêm chỉnh liền xông tới, chỉ có hai ba lần, cánh cửa kia liền trở thành một đống vỡ vụn, rơi vung vãi đầy đất.
Đỗ Phương Phương đắc ý cười một tiếng, chiếc roi da đang quấn bên trên tay khẽ siết lại trong thâm tâm bàn tay một chút. Đôi giày quân nhân bên dưới chân cô đạp trên bề mặt đất vang lên tiếng cộp cộp. Chiếc áo choàng dài màu đen, bao lấy thân hình đẹp lung linh nhưng lại không làm lộ ra hiện thân thể mảnh mai gầy gộc của cô. Mái tóc vừa đc chỉnh trang lại rất đẹp, mang chút hương vị của sự hiên ngang khỏe khoắn, tư thế oai hùng. Thoáng nhìn, cô luôn là một cô gái xinh đẹp trẻ trung, tuy vậy đôi mắt kia lại có vẻ không phù hợp lắm với gương mặt nhỏ bé của cô, chung quy nó làm cho những người ta có xúc cảm cô rất chua ngoa.
Tương Tư đã đi ngủ từ tương đối lâu rồi. Thời tiết ở thành phố A vừa mới đây chuyển đổi thường xuyên, đang vô cùng nực nội như mùa hạ lại bất ngờ rất là lạnh như mùa đông. Từ nhỏ tuổi cô đã sợ lạnh, ngày còn chưa tối cô đã mở lò sưởi cho ấm tiếp đến chui vào trong lớp chăn quyến rũ và mềm mại nằm xem tivi, kế tiếp nặng nề ngủ thiếp đi.
Chúc bạn đọc truyện Đừng bỏ dở tình yêu vui vẻ!